Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

TB tuần thứ 3

Ngày
Thời gian
Nội dung
Ghi chú
25/7
Sáng
Thăm Bác Phúc – là cựu chiến binh tiền khởi nghĩa, 60 năm tuổi Đảng, ở kp1
7h15 có mặt tại khối dân vận P3.
Phân công hỗ trợ quyét dọn nhà cửa, đi chợ nấu ăn.

Chiều
Tập văn nghệ
6 nữ: sẽ phân công sau
4 nam: Linh, Vũ, Sang, Tài
26/7
Sáng
Tập văn nghệ
Thành phần triệu tập như trên.

Chiều
Tham gia lễ kỷ niệm ngày 27/7
Đồng phục (ĐP) MHX
Đội văn nghệ múa đầu giờ
13g00 tập trung tại trường TH Bàu Sen.
Họp toàn đội.
27/7
cả ngày
Hành trình văn hóa
Thăm nhà giam Trần Phú, nhà lưu niệm nơi Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước, tượng đài liệt sĩ Q5.
Cùng tham gia trò chơi lớn tại các trạm nêu trên với thanh niên của phường.
Phương tiện tự túc.
ĐP MHX
7g15 tập trung tại khối dân vận P3
28/7
Chuẩn bị quà, văn nghệ, trò chơi lớn, trò chơi rung chuông gió cho buổi tổng kết MHX
Trò chơi rung chuông gió - phụ trách: Sang
Trò chơi lớn: Vủ Linh
29/7
Sáng
Phân loại sản phẩm
Phân loại đồ cũ
8g tại khối dân vận P3

Chiều
Tổng kết hè
Tổ chức sân chơi thiếu nhi
13g00 tập trung tại trường TH Bàu Sen
30/7
cả ngày
Phân loại sản phẩm
Phân loại đồ cũ
8g tại khối dân vận P3
31/7
cả ngày
Ngày hội đồ cũ
Tham gia hỗ trợ các gian hang đổi đồ cũ
7g30 tại nhà văn hóa thiếu nhi Q5
5/8
từ 13g chiều
Hỗ trợ thi nghi thức đội cấp phường

7/8
cả ngày
Hỗ trợ thi nghi thức đội cấp Quận

14/8
sáng
Tổng kết sinh hoạt hè tại phường
MHX phụ trách phần Hội cho thiếu nhi
Cần chuẩn bị kế hoạch cụ thể để báo cáo

Chiều
Tổng kết MHX cấp thành
Toàn đội tập trung lên CV văn hóa đầm sen. Hạn chế mang balo túi xách

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Kỷ niệm mùa hè xanh

Chỉ còn hai tuần nữa là cả thành phố sẽ rộn ràng cả lên để bắt đầu một kỳ MÙA HÈ XANH. Trường Đại học sư phạm Tp. HCM - tiền thân của chiến dịch này cũng sẽ hoà theo làn gió hè mà lan toả đến mọi ngõ ngách,  mọi phố phường Sài Gòn, và xa hơn là đến tỉnh An Giang.
Không khí xôn xao này, chúng tôi muốn gửi đến các bạn một số bài viết đầy ý nghĩa của các chiến sĩ MHX:


3.Tâm sự của một bạn SV khoa Lý:
Năm 2009, khoa Lý liên khoa với khoa GDTC, GDTH thực hiện MHX tại 8 xã thuộc huyện Bình Chánh: Bình Lợi, Lê Minh Xuân, Tân Nhựt, Bình Chánh, Qui Đức, Tân Quý Tây, Đa Phước, Hưng Long.  
05h10, hum nay là 12/07. 
05h50, “chị Hiền hả? chị lên chưa?” – nhox Lợi nhắn tin lo lắng, làm mình cũng nôn nao lo lắng, sao giờ mà Vũ chưa tới vậy trời. Chắc là trễ gùi.
06h07, chuẩn bị bắt đầu rùi. Bắt đầu lễ ra quân chiến dịch MHX 2009. Nhìn bên mặt trận tỉnh, các bạn thật ồn ào và náo nhiệt. Chợt cảm thấy chút buồn vì các bạn ấy chút nữa đây sẽ lên xe về miền Tây yên bình. Lễ ra quân này sẽ thật sự có ý nghĩa với các bạn ấy.





MC dẫn chương trình thật hay. Đội văn nghệ xung kích hát cũng thật hay. Tràn sân dãy B là màu xanh tình nguyện, với chiếc nón tai bèo, đâu đó có những cô gái thắt bính hai bên, nhìn thật giống những cô thanh niên xung phong ngày nào xa lắc xa lơ.

Mang trên mình một chiếc áo xanh. Tôi đã ngắm mình trước gương thật lâu. Nghiêng qua nghiêng lại, suy nghĩ thật lâu trước khi ra khỏi nhà. Chút nữa đây ta sẽ là 1 chiến sĩ tình nguyện, là chỉ huy 1 mặt trận. Bỗng dưng chiếc áo trở nên thật quý giá. Nó mang lại cho tôi không chỉ là một sự tự hào, mà còn là 1 trách nhiệm, và 1 sự trải nghiệm nữa.








·        Hai tuần sau đó: Là 1 chỉ huy mặt trận, thật nhiều khó khăn đã đến với tôi, và tôi thật yếu đuối khi giải toả áp lực bằng nước mắt. Ngồi trên xe buýt để đến thăm các chiến sĩ, thăm các đội ở 8 xã, từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ dưới cái nón tai bèo. Một chút tủi thân, một chút giận hờn. Tôi đã cố gắng kìm chế tâm trạng lo lắng và sự trượt ngã của mình bằng cách chia sẻ với gốc cây quen thuộc nơi sân trường. Làm chỉ huy, đội trưởng thiệt thòi rất nhiều, nhiều lắm. Nhưng mà vẫn thích làm, có lẽ vì cái tâm, cái tình với công việc, không thể bỏ được.
“Nếu ai cũng chọn việc nhẹ nhàng – Gian khó thuộc phần ai?”
Chỉ với chiếc khăn rằn được các anh chị cán bộ Đoàn lão thành tận tay thắt lên vai mình trong ngày ra quân. Giây phút đó, thời gian như chững lại, sâu xa đâu đó là lời nhắc nhở âm vang trong tim mỗi người chiến sĩ : “Giờ bạn là chỉ huy, trách nhiệm an toàn chiến sĩ, và thành công chiến dịch là ở nơi bạn. Chúng tôi tin bạn”.
Nhìn từ lan can phòng trọ. Thành phố đèn vẫn sáng, xe vẫn chạy, vẫn cái góc ngã tư ấy, vẫn cô bán thuốc lá ở góc đường ngày đêm, vẫn chị bán hũ tiếu đêm đêm, vẫn những hàng cây hai bên đường… Nhưng, từ ngày mai sẽ vắng bóng một con người, và ở nơi xa kia sẽ xuất hiện một chiếc áo xanh tình nguyện với balô trên vai, và đôi giày bata đi tới từng ngõ ngách của huyện Bình Chánh. Có buồn vì xa căn phòng trọ không???  Không những không buồn, mà là luôn tràn đầy sức sống, và sẵn sàng.
“Tạm biệt ghế nhà trường ta lại đến với MHX
Xanh trời xanh đất xanh cây xanh lá.
Bàn chân ta qua, xanh miền đất lạ.
Đi xây cuộc đời xanh những bài ca…”
Chúc các chiến sĩ trường ĐH Sư Phạm Tp.HCM chân cứng đá mềm, thực hiện an toàn và hiệu quả chiến dịch. Chúc cho Chiến dịch thành công.
Trích bài đăng ngày: 22:01 12-07-2009
Gốc cây gửi gió




















Kỷ niệm mùa hè xanh

Chỉ còn hai tuần nữa là cả thành phố sẽ rộn ràng cả lên để bắt đầu một kỳ MÙA HÈ XANH. Trường Đại học sư phạm Tp. HCM - tiền thân của chiến dịch này cũng sẽ hoà theo làn gió hè mà lan toả đến mọi ngõ ngách,  mọi phố phường Sài Gòn, và xa hơn là đến tỉnh An Giang.
Không khí xôn xao này, chúng tôi muốn gửi đến các bạn một số bài viết đầy ý nghĩa của các chiến sĩ MHX:


2.Tâm sự của một bạn SV từ  http://vn.360plus.yahoo.com/doanphuong12_quan10 
       Có những điều tưởng như đơn giản nhưng thật phức tạp, có những điều rất đỗi bình dị nhưng thật nhiều ý nghĩa, có những thứ đến và đi rất nhanh nhưng cũng có hững thứ ở lại trong chúng ta như là một phần của chúng ta. Đó là mùa hè xanh, tưởng như đã khép lại nhưng nó lại bắt đầu mở ra, mở ra cho tôi và cho chính các chiến sĩ mùa hè xanh đầu tiên như tôi nhiều cảm xúc, nhiều niềm vui, nhiều điều phải suy nghĩ.
       Hồi ấy, tôi là sinh viên năm nhất, đại đội gồm các bạn SV cùng trường và một số ở ĐH Ngoại Thương. Tất cả đều là người con của đất Việt Nam mang trái tim đầy nhiệt huyết về với bà con các xã vùng sâu vùng xa.
 Đội của tôi gồm 16 bạn được phân công về xã Tân Hòa, Huyện Gò Công Đông. Chúng tôi về cùng bà con làm đường, dạy trẻ em học, phổ cập tin học và tuyên truyền pháp luật…. Công việc không nhiều về số lượng nhưng nó mang giá trị tinh thần lớn. Với tôi lần đầu tiên tham gia chiến dịch Mùa hè xanh thật nhiều ý nghĩa và nó sẽ mãi trong tôi bởi đây là lần đầu tiên tôi được hòa mình vào cuộc sống nơi đây, thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của người dân tỉnh…
        Tôi yêu lắm những ngày đầu tình nguyện dù đường đi khó khăn, dù vật chất còn thiếu thốn (luân phiên một ngày cúp nước, cúp điện) …và thời tiết hết sức khắc nghiệt  vẫn không ngăn nổi những bước chân các bạn thanh niên tình nguyện, không ngăn được ngọn lửa nhiệt huyết, tinh thần hăng say vì một cuộc sống tốt đẹp hơn mà chúng tôi nung nấu mong muốn cùng với thanh niên cả nước hoàn thành suất sắc nhiệm vụ này.
Tôi nhớ như in những giọt nước mắt ngày chia tay các em, nhớ buổi sinh hoạt tập thể rồi đi tham quan biển Tân Thành…, và tôi không khỏi chạnh lòng khi nhìn các  em học sinh nhỏ nhắn, da ngâm đen phải đạp xe hàng chục cây số để đến với lớp học. Tôi rất quý vẻ chân chất, tấm lòng thương sinh viên của các em, các bác nơi đây. Tôi nghĩ về những miền quê sẽ đẹp hơn, sẽ ấm no hơn nếu mỗi chúng ta chung tay vì cuộc sống này. Tôi biết không chỉ có  tôi mà cả thanh niên Việt nam điều hiểu và yêu lắm tổ quốc ta, muốn cống hiến tuổi trẻ cho quê hương, cho chính tổ quốc mình.
       Thật tuyệt vời khi được sống với trái tim hồng cháy sáng bởi ngọn lửa của tuổi trẻ, của tình đồng đội, tình bạn và hơn thế nữa của một lẽ sống, lẽ sống sống có trách nhiệm với cộng đồng

Kỷ niệm mùa hè xanh


Chỉ còn hai tuần nữa là cả thành phố sẽ rộn ràng cả lên để bắt đầu một kỳ MÙA HÈ XANH. Trường Đại học sư phạm Tp. HCM - tiền thân của chiến dịch này cũng sẽ hoà theo làn gió hè mà lan toả đến mọi ngõ ngách,  mọi phố phường Sài Gòn, và xa hơn là đến tỉnh An Giang.
Không khí xôn xao này, chúng tôi muốn gửi đến các bạn một số bài viết đầy ý nghĩa của các chiến sĩ MHX:

1. Một bạn SV tâm sự trên diễn đàn kenhsinhvien.net:
 Mùa hè xanh đã ko còn xa lạ với mỗi sinh viên trong chúng ta. Nhân dịp mùa hè sắp về. Mình muốn chia sẻ với các bạn về Mùa hè xanh đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời sinh viên của mình.
Trong 12 năm đi học, mình là một học sinh thụ động, mình ko thích tham gia các hoạt động đoàn đội của trường, cũng chẳng hứng thú với các phong trào của lớp. Điều đó làm cho mình ngày càng thụ động hơn, mình cảm thấy sợ hãi, ngại ngùng khi đứng trước đám đông hay tiếp xúc với người lạ. Còn nhớ khi vào cấp 3, năm lớp 10 chỉ chơi chung với nhỏ bạn ngồi cùng bạn. Và thậm chí, kết thúc phổ thông mình còn chưa nói chuyện hết với các bạn trong lớp. Chỉ quen được khoảng 1/3 lớp (sỉ số lớp là 52 bạn ). Nhưng bây giờ họ là những người bạn thực sự của mình đấy. Đôi lúc mình cảm thấy rất vui vì điều đó.
Bước vào cổng trường đại học, cái tính ấy được cải thiện chút xíu là do được nhà trường chỉ định làm cán bộ lớp. Mình dần dần đứng nói trước lớp nhiều hơn ( nhờ triển khai các nội dung thông báo của trường ), sau đó là thuyết trình bài học ( do yêu cầu của các giáo viên bộ môn ). Và trong một lần vì buồn chuyện gia đình, mình quyết định đăng ký tham gia mùa hè xanh ở tỉnh luôn, phải xa nhà 1 tháng. Phong trào do trường tồ chức, còn nhớ lúc đó mình đang học năm 2.
Cảm giác ban đâu là rất sợ. Sợ vì mình phải chung đội với những sinh viên khác, hoàn toàn ko quen biết. Rồi khi xuống mặt trận ( nơi mà sinh viên đến để thực hiện những nhiệm vụ của một chiến sĩ mùa hè xanh đấy )chẳng biết những người ko cùng một hoàn cảnh sống, môi trường sống .... với mình sẽ đối xử với mình ra sao....... Rất nhiều điều làm cho một con bé vốn thụ động, sợ tiếp xúc với những điều lạ lo sợ.
Quên giới thiệu với các bạn địa điểm chốt quân của mình là ở Bù Đăng, tỉnh Bình Phước. Nơi đó gần giáp với biên giới Campuchia, hình như là còn khoảng 2km nữa ấy..Rồi việc gì đến cũng đến cũng đến, ngày ra quân cũng đến. Đó là sáng ngày 10-07-2008, một buổi sáng nắng chối chang, 8h, 20 chiến sĩ tình nguyện mùa hè xanh trong đó có mình nữa đấy ngồi cùng nhau trên chiếc xe 30 chỗ ngồi, ai cũng ba lô to đùng, có người có 2 cái luôn.
Lúc đó mình cũng chẳng có khí thế gì, trong đầu chỉ có những cái sợ và lo lắng thôi.
Xe chạy ra khỏi thành phố ồn ào quen thuộc rồi, anh bí thư bắt đầu cầm loa với những nhắc nhở chung, sau đó là những bài hát về tuổi trẻ. Nhưng không khí cũng chẳng khá hơn tí nào, vì hầu như 20 người trên xe thì chẳng ai quen ai hết. Tôi ngồi một lúc rồi ngủ lúc nào ko hay. Khi tỉnh dậy, thấy hai bên đường toàn những rừng cao su bạt ngàn, xanh ngắt, đường đi thì ngoằn ngoèo mà chiều rộng của đưởng khoảng 12m2 thôi. Tôi lại thấy anh bí thư thông báo rằng sắp đến nơi, các bạn chuẩn bị hành lý xuống xe. Thế là mọi người vội vã lôi những chiếc ba lô lỉnh khỉnh ra ngoài. XE thì vẫn bon bon trên con đường ngoằn ngoèo và có nhiều cua gắt, nhà người dân thì thưa thớt dần.
Chiếc xe dừng lại, mọi người bước xuống xe. Cảm nhận đầu tiên của tôi là hơi choáng, mặt dù đã được chuẩn bị tâm lý trước bởi anh bí thư nhưng......khó tả thật. Nơi dừng chân đầu tiên đó là ủy ban xã huyện Lộc Hiệp. Chúng tôi được các anh đoàn viên thanh niên của xã mời vào và được xách hộ ba lô nữa chứ. hjhjhjhj
Bên trong, là những chiếc bàn giản dị, đã cũ và ko còn chắc chắn nữa. Trên bàn cũng có sẵn thức ăn. Anh bí thư của xã bước ra, giòn giã với nụ cười và một vài câu giao tiếp mời dùng bữa trưa. Đólà bữa cơm đầu tiên của những chiến sỉ mùa hè xanh như chúng tôi. Lúc đó cũng khoảng 2h trưa. Sau đó, là phân công nơi ở của từng nhóm Vì chỉ có 4 đứa con gái nên chúng tôi được ở chung với nhau luôn. Còn lại thì một nhà được phân ra 2 đến 3 người ở. Một điều tôi thấy thú vị, đó là người dân ở đây ko sợ người lạ vào nhà như ở Sài Gòn, họ rất vui vẻ nhiệt tình. Lòng vòng cũng đến 6h tối, vì ngày đầu tiên nên chúng tôi ko có các dụng cụ nấu ăn nên đành ăn mì gói , món quen thuộc của sinh viên đấy mà. Rồi anh em trong đội quây quần ,tự giới thiệu với nhau, sau đó thì ai trở về nhà người ấy ngủ. Kết thúc một ngày , ngày đầu tiên làm chiến sỉ mùa hè xanh của tôi. Lúc đó tôi nghĩ, vậy là còn phải 29 ngày nữa thì mới được về nhà, ko biết có ra trò trống gì ko.

Những ngày tiếp đó tôi đầu óc được mở rộng hẳn ra. Nhiệm vụ chính của chúng tôi ở Lộc Hiệp là dạy tin học cơ bản cho mọi người, nhất là học sinh cấp hai, rồi dạy anh văn cho các em học sinh tiểu học và tuyên truyền giữ gìn vệ sinh môi trường đề phòng bệnh sốt rét, sốt xuất huyết...
Phương tiện đi lại là đôi chân của mỗi người. 1 tuần đầu chúng tôi được chia nhỏ ra nhiều nhóm, phải đi hết các ngõ ngách của xã để phát hết những tờ rơi tuyên truyền môi trường, bệnh tật. Vì đặc trưng ở đó là vùng đất đó, các bạn có thể thấy được những căn nhà ở đó từ nền lên đến nửa vách nhà đều bị nhuộm một màu đỏ của đất. Vùng đất này nếu nắng thì toàn là nắng, nắng nóng cả người, còn mưa thì mưa suốt ngày đêm , có khi mưa kéo dài hết cả tuần. Những ngày đầu, nhóm tôi đi vào con đường nhỏ đủ cho hai chiếc xe máy chạy xong xong nhau, hai bên đường thưa thớt là những ngôi nhà được đóng bằng những tấm ván, trước nhà có nhiều loại trái cây, nhưng chủ yếu là chôm chôm, mít tố nữ, mận và có cả những hàng tiêu, cao su, cà phê thẳng tắp nữa.
Cũng những ngày đầu đó, các anh em chiến sĩ cũng rất khó khăn để thích nghi với môi trường mới, từ việc đi lại ( hằng ngày chúng tôi phải đi bộ hơn 3 km để đến trường tiểu học nơi mà chúng tôi tập kết, chiều lại về khoảng 3km để về lại nhà của người dân để ngủ ), việc ăn uống ( mỗi bữa cơm có 2 món là món canh và món xào hoặc luộc, ko có món mặn các bạn nhé vì tiêu chuẩn 1 chiến sĩ / 1 ngày là 7000 đồng cả gạo và thức ăn, số tiền đó là quá ít ỏi so với giá cả thức ăn ở đây; vì là toàn là đồi, rừng cao su, cà phê, tiêu nên ko có thức ăn nhiều và đa dang như vùng thấp nên giá mắc cũng chẳng có gì lạ; Bữa sang nhất là có trứng chiên, 20 người / 10 trứng ), sinh hoạt cá nhân ( người dân ở đây đi ngủ rất sớm, mới 8h tối thì mọi người đã đóng hết cửa lại và chìm vào giấc ngủ chuẩn bị cho ngày mới, đối với tôi thì thật khó ngủ vì giờ này ở sài gòn tôi thậm chí chưa đi học về nữa là ngủ nhưng rồi sau một tuần tôi cũng quen được với điều đó).Chính cuộc sống khó khắn đó, đội chúng tôi đả có 2 chiến sĩ rút lui, họ quay trở về với Sài Gòn náo nhiệt.
Một tuần lặng lẽ trôi qua thật chậm, công việc tuyên truyền của chúng tôi cũng đã xong. Chúng tôi bắt đầu vào công việc mới đó là dạy học, học viên đăng kí lớp này rất đông nên một ngày dạy 5 ca, một ca là 2.5h. Thường kết thúc một ngày dạy là lúc 20h30 của ngày. Chúng tôi cũng tổ chức thêm 1 lớp anh văn và một lớp rèn chữ cho học sinh tiểu học. Cũng nhờ hoạt động này mà chúng tôi chiếm được tình cảm của người dân nhiều hơn, nhất là của các em học sinh. Hằng ngày chúng tôi được người dân cho nhiều thức ăn hơn nên bữa ăn cũng được cải thiện chút ít. Tôi nhớ có lần đi chợ mua thức ăn, tôi được chị bán hàng gọi vào cho hẳn một bụt măng to đấy ( chắc khoảng 5kg), ngày đó toàn ăn măng : một nửa là kho ăn cả ngày, phần còn lại là nấu canh sáng ăn và chiều là ăn măng xào. Con người ta trong lúc khó khăn thiếu thốn luôn sáng tạo để thích nghi với hoàn cảnh mà, cho nên nhiều món ăn lạ được ra đời trong chiến dịch mùa hè xanh của chúng tôi....hjhjhjhjj
Nhớ lần khác được cho cả bao chôm chôm mới hái đựng trong bao gạo 25kg, thế mà thoắt qua thoắt lại bao chôm chôm hết sạch. Cũng nhờ tham gia mà giờ tôi có thêm trình độ đó là lột mít tố nữ ko cần dao, nói thế thì các bạn mới biết chúng tôi ăn mít nhiều đến chừng nào nhé ....
Nhớ lần khác nữa, chúng tôi được một em học sinh dẫn vào nhà chơi. Nhưng nhà em thì sâu hun hút trong đồi, đường đi toàn đất đó, chúng tôi thì đi bộ. Cả đội vừa đi vừa nghêu ngao " Từng đàn chim tung bay trên........Mùa hè xanh, mùa hè xanh.... Bao yêu thương ....." giữa cả một khung trời bao la,bạn ngàn màu xanh của cao su, trời hanh hanh gió ko nắng, cảm giác lành lạnh tỏa ra từ rừng cao su. Bất chợt cơn mưa ào tới, mưa to, rất to . Dưới chân chúng tôi, những mảng đất đỏ bị mưa xói tróc lên , tạo thành từng luồng nước đỏ ao chạy về bên thấp hơn.
Chúng tôi ko trú mưa, mà nếu muốn cũng có chỗ nào đâu mà trú vì toàn là rừng ko thôi. Thề là chúng tôi đi tiếp, đi giữa núi rừng cao su, đi trong trời mưa xối xả..... Tôi lúc đó, trong lòng cảm nhận được nhiều điều, cảm nhận được thiên nhiên, được sự bình yên của cuộc sống làng quê, cảm nhận được những khó khăn, thiếu thốn của người dân, cảm nhận được tình cảm đồng đội với nhau, ko biết chúng tôi thân nhau tự bao giờ. Cái tình cảm ấy thật khó tả, nó được hình thành từ khó khăn, nó được liên kết lại để hòa hợp với cuộc sống người dân ở đây.
Anh em chúng tôi vẫn đang nắm chặt tay nhau, miệng vẫn hát "Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì chota mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay..." . Bỗng nhiên thấy câu hát có ý nghĩa vô cùng, thấy mình nhỏ bé vô cùng..... Điều mà trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy như thế...
Sau đó chúng tôi cũng đến được nhà của em học sinh. Chúng tôi được thỏa sức ngôi trên cây chôm chôm , hái trái nào, ăn trái đó...sau đó từ đó nhảy xuống ao cá, bắt cá trắm cỏ ( vì đồ ai cũng ướt nên chẳng còn ngãi ngần gì nữa. Nếu ở Sài Gòn thì con gái thục nữ chẳng dám như thế. hjhjhj) . Thành quả là hai nồi lẩu toàn cá là cá. Ôi thích thật, vì lâu lắm rồi chúng tôi cũng chẳng nhớ mùi cá thịt là gì nữa. Khi trời cũng gần tối, chúng tôi xin phép cô chú (ba mẹ của em học sinh)ra về. Thành quả mang về là một bụt măng to đúng mà mấy anh em chúng tôi thay nhau chặt lúc ở cạnh ao cá. Và lần đầu tiên, tôi cũng biết được cái cảm giác đi trên con đường trơn như đổ mỡ, thật là dơ nhưng rất thích. Loạng choạng và Ạch....Ạch.......Ạch... Vài người té, mấy người kia cười khoái chí, nếu ko giữ thăng bằng khi bạn cười cũng có thể té đây. Mà hình như chẳng ai thoát được cả....Ra đến đường nhựa, quần áo chúng tôi dính toàn đất đen có đỏ có , nhiều người dân địa phương nhìn chúng tôi cứ tủm tỉm cười, chúng tôi cũng hiểu học cười vì cái gì nên cũng đáp lại nụ cười của họ bằng một nụ cười.
Lúc này đây, đội chúng tôi gần như hòa nhập với người dân ở đó, nếu sáng nào ko thấy chúng tôi đi trên đường hay ko thấy đi chợ, học sẽ hỏi ngay. Nếu bạn là chúng tôi bạn sẽ thấy rất vui đầy vì ko phải chiến sĩ mùa hè xanh nào cũng thành công trên măt trận của họ, cũng được mọi người nhớ đến như chúng tôi....

Thấm thoát mà đã hết 1 tháng rồi, chẳng biết tự bao giờ tôi thấy thời gian trôi nhanh thế, còn nhớ hôm nào mới bước chân xuống đây nhiều bở ngỡ và trong lòng cứ muốn nhanh nhanh để được về nhà. Vậy mà bây giờ ko chỉ riêng tôi, mà các anh em trong đội và nhiều hơn nữa đó là các em học sinh, là những người dân chất phát, hiền lành, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng đang đau đáu một nỗi niềm đó là sắp rời xa nhau. Tôi biết, nếu các bạn chưa trải qua cảm giác đó các bạn ko hiểu đâu, thật đấy. Và đó là những ngày cuối cùng của chúng tôi ở vùng đất đỏ này, nó chứa đầy những tình cảm thân thương, quyến luyến nhưng ấm lòng đến kì lạ...
Còn 4 ngày nữa ..........
Vì khoảng thời gian đó các em học sinh đã bắt đầu đi học ( ở đó đầu tháng tám là các học sinh đã bước vào năm học chính thức rồi). 6h sáng, 3 đứa con gái chúng tôi cũng chuẩn bị xong mọi thứ và chuẩn bị đi bộ xuống trường tiểu học nơi chúng tôi tập kết.Mới ra khỏi nhà, chúng tôi đã thấy các em gái ( học lớp 9 rồi nha mấy bạn)đứng trước vườn bắp nhà chúng tôi ở nói chuyện rôm rã. Nhanh miệng tôi hỏi
- Tụi em chưa đi học hả.
Đám con gái nhốn nháo trả lời
- Tụi em đợi mấy chị đó. Hôm nay tụi em đi bộ với mấy chị cho vui. Vài bữa nữa ko được gặp mấy anh chị rồi. Tụi em nhớ anh chị lắm......
Tôi cũng trả lời vui, hỏi lại :
- Có thật ko đó. đừng có dối lòng nha....
Rồi chúng tôi tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
4 ngày cuối này chúng tôi cũng ko còn dạy học nữa vì các em đã đến trường rồi đâu còn ai mà dạy nữa. Với lại cũng phải dọn dẹp máy móc đem về Sài Gòn nữa chứ.
Chẳng biết kể thế nào với các bạn nữa nhỉ, vì 4 ngày này đối với mình có quá nhiều điều là kỉ niệm, là những suy nghĩ, là những cảm nhận về tình cảm anh em trong đội, về những con người mà mới chưa đầy một tháng trước còn là người xa lạ thế mà nhanh thật bây giờ giống như quen nhau tự bao giờ rồi ấy.
Thôi thì kể trước là tình anh em trong đội nhé .
Đội mình thì nam khá nhiều ( 16/19 người là nam, chỉ có 3 nữ thôi ). Mình là 1 trong 3 người nữ đó. Cũng như lúc đầu mình nói, vốn tính rụt rè, chẳng thích làm quen với người lạ, nên lúc đầu mình bị mang tiếng chảnh . Nhưng dần dần mọi người cũng hiểu. Nhiệm vụ chính của mình trong đội là nấu ăn cho toàn đội, ngày 2 cử. Hết.......Khi nào rảnh thì đi vòng vòng lớp học trêu chọc mọi người. Vì là nhỏ tuổi nhất nên đôi khi cũng được mấy anh trai nhường nhịn và chỉ dạy nhiều lắm. Nhất là từ khi đi mùa hè xanh về trình độ IT của tôi có tiến bộ hẳn ( nói nhỏ cho các bạn nghe nhé trình độ IT chỉ gồm WORDS, EXCEL và POWERPOINT thôi nhé . hjhjhjhj). Anh em chúng tôi cũng có nhiều lúc ngồi tâm sự với nhau về đời sống sinh viên, về ngôi trường mà chúng tôi đang học, về quê hương của mỗi người và về tương lai nữa.... nhiều thứ lắm các bạn ạ. Nhưng tất cả anh em có chung một cảm nhận đó là ở Lộc Hiệp này yên bình quá, chẳng muốn về Sài Gòn ồn ào náo nhiệt và phải tính toán, lo toan để sống qua ngày nữa, chúng tôi thấy quý những con người bình dị nơi này, thấy thương cho các em nhỏ với cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng chẳng than vãn, chẳng biết gì gọi là tự kỉ, thiệt hơn và còn đó là những nét ngây thơ hồn nhiên vốn có của một đứa trẻ con.
Về người dân ở Lộc Hiệp
Những ngày đó, các em học sinh sau khi tan trường là chạy đến trường tiểu học nơi chúng tôi tập kết. Các em huyên thuyên nói chuyện, tâm sự với chúng tôi về học hành, về bạn bè, thầy cô giáo và bắt chúng tôi kể cho các em nghe về Sài Gòn nơi mà chúng tôi ở. Các em có nhiều độ tuổi khác nhau, thấp nhất là 4 tuổi, lớn nhất thì cũng là lớp 11. Tội nhất là các bé nhỏ xíu, biết chúng tôi sẽ về cứ khóc, cứ buồn mặc cho chúng tôi dỗ dành, rồi chúng còn xin ba mẹ ở lại với chúng tôi mấy ngày cuối cùng. Như hiểu được, ba mẹ chúng cũng đồng ý. Mấy ngày cuối cùng, chúng tôi ko ngủ nhà dân nữa mà tập trung lại ở trường tiểu học luôn.
TRước ngày về một ngày, chúng tôi tổ chức hội trại lửa vào ban đêm, đó chỉ làm một đống củi to được chuẩn bị sẳn , chật vật mãi mới mược được dàn loa và micro để dẫn chương trình, ngoài ra còn có bắp ( ở đó nhiều bắp lắm nhé, nhất là bắp mới hái sau đó nấu ăn liền sẽ có vị ngòn ngọt ngon lắm các bạn ạ), khoai lang và thịt heo do người dân tiếp tế cho chúng tôi. Hội trại diễn ra cũng khá thành công, tất cả chỉ là những bài hát về tuổi trẻ, những trò chơi đơn giản, những lời tâm sự và cũng như là lời tạm biệt của đội mùa hè xanh chúng tôi với Lộc Hiệp thân yêu.
Ngày cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn tất công việc dọn dẹp máy móc, gom chén bát, nồi niêu đem trả cho người dân, quét dọn sạch sẽ nơi mà chúng tôi đóng quân. Chúng tôi đi chào tạm biệt những nhà đã cho chúng tôi ở nhờ và nhà những người dân gần đó. Đi với chúng tôi là những em học sinh, vì chúng chẳng muốn xa chúng tôi và chúng tôi cũng thế.......
Thế là đã hết ngày cuối cùng, hết một tháng tham gia chiến dịch mùa hè xanh và cũng vừa gần kết thúc thời gian nghỉ hè của sinh viên. Đêm nay chúng tôi cũng ko ngủ, đã ba đêm rồi chúng tôi ko ngủ. Dường như anh em chúng tôi ai cũng đang cố tận hưởng những giờ phút cuối cùng ở nơi này. Thật lạ, tối nay trời mưa, mà vẫn có trăng nhỉ, tôi thì chưa thấy quang cảnh ấy bao giờ, mà có bao giờ để ý đâu mà thấy. Ở Sài Gòn đèn hoa này, thì đèn sáng hơn trăng nên trăng bị lu mờ thì phải. Ở lại với chúng tôi có mấy thanh niên của xã, trong đó có bí thư đoàn. Giữa chúng tôi cũng rất nhiều kỉ niệm. Chúng tôi có 2 cây đàn ghi ta. Một cây của đội, một cây của anh bí thư. Lúc ấy hình như khoảng 30 người, chúng tôi ngồi thành vòng tròn, đàn ghi ta và hát và có chút ít rượu do các anh mang đến. Phối âm với tiếng đàn là tiếng đũa gõ vào chén, vào nắp nồi leng keng và tiếng vỗ tay của anh em. Trời vẫn đang mưa........Chẳng biết ai khởi nguồn trước, mà ............chúng tôi khóc. Hình như lúc đó, trong lòng mỗi người đều cảm giác được ....một cảm giác gì đó thật khó tả. Tôi ko biết tả như thế nào, nhưng tôi có thể hiểu được phần nào và tôi nghĩ về các anh bộ đội ngày xưa...
Sáng sớm hôm đó, trời vẫn tiếp tục mưa,mưa ko quá to như trút nước nhưng cũng ko phải là nhỏ, chúng tôi mắt sưng húp vì ko ngủ và vì khóc. Một điều làm chúng tôi thật bất ngờ, thật hạnh phúc chẳng có gì tả nỗi. Đó là các em học sinh của chúng tôi, và những người dân thân thuộc mà chúng tôi vẫn gặp hằng ngày vẫn ko ngại trời mưa, họ đến từ rất sớm để tiễn chúng tôi, các chiến sỉ mùa hè xanh,những đứa con, đứa cháu , những người anh người chị trong lòng họ. Chúng tôi thấy mắt họ long lanh,miệng cố nở nụ cười, họ tặng chúng tôi những món quà nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, họ ôm chúng tôi vào lòng..........Lúc ấy chúng tôi cũng chẳng ai cầm được xúc động. Thế là khóc ( con trai cũng khóc đây nhé....)
Đến khi chiếc xe từ từ lăn bánh, chúng tôi ai cũng cố nhìn lại những gương mặt thân thuộc, cố nghe lại giọng nói của nhau. VÀ tôi còn nghe văng văng những câu nói mà đến bây giờ vẫn chưa quên...
- Mấy anh chị về mạnh khỏe nha
- Mấy con về nhà bình an nhé. Khi nào đến nơi thì báo cho bà con biết nhé.
- Mùa hè xanh nhớ Lộc Hiệp nhé... Đừng quên nhé......
.............
Chúng tôi trở về Sài Gòn, trở về với nhịp sống xô bồ, náo nhiệt. Đã 3 năm rồi, chúng tôi cũng ko thường xuyên liên lạc với mọi người ở Lộc Hiệp nữa. Vì anh em ai cũng ra trường, ai cũng có việc làm và cũng có những lối đi riêng.Nhưng chúng tôi cũng cố gắng mỗi năm lên 1 hoặc 2 lần để thăm lại ngày xưa, để nhớ lại những kỉ niệm. Bây giờ thì ở đó cũng phát triển nhiều rồi, đã có đèn đường, đường mở rộng hơn, những ngôi nhà tranh, nhà gỗ cũng dần dần được thay bởi nhà gạch...... nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là tình cảm của mọi người dành cho chúng tôi ( mặc dù ko còn nhiều như ngày xưa nữa) và chúng tôi luôn quý trọng biết ơn và giữ mãi những tình cảm đó.
Thật nhớ mãi những ngày chủ nhật ra đồng ruộng bắt cá, cánh tay mình có 3 lớp da bị ăn nắng. Nhớ những ngày bẻ bắp, hái hôm chôm hay lần đâu tiên thấy trái cao su. Nhớ ngày dầm mưa bắt cá. Nhớ những đêm cùng các em ngồi nắm sao chờ sao băng tới. ....nhớ những ngày mưa liên hồi, mưa ko nghỉ, mưa xối xả cả tuần làm mình phải mặt 1 bộ đồ trong 3 ngày, vì mưa làm đồ ướt cả ....Nhớ ngày gần về, 2h khuya rồi, vậy mà mấy anh em bắt con gà của cô hàng xóm cho làm thịt ăn. một chiến sĩ nam khoe tài nấu món "gà kho tái chanh " (món này mới nghe luôn đó). Trong ngọn đèn dầu loe loét và cái bếp củi mới nhóm lửa, chẳng biết anh nấu sao mà khi gắp ăn thịt thì dai (nhai ko nổi, muốn gãy cái răng, trẹo cái quai hàm luôn), vậy mà con thêm vài cái lông gà còn dính ở thịt ( ôi nhắc lại giờ mới thấy gớm chứ lúc ấy ai cũng thấy nhưng vẫn ngon lành đấy thôi ). Nhớ lúc làm lửa trại, cả đội được anh bí thư lấy xe máy cài chở đi lấy củi, là những cái cái to, cảm giác thật phiêu, thật vui vì anh chẳng phải tài xế lái máy cày,thế mà chạy vào đường đồi đất đó, anh chỉ biết chạy ít ít thôi ( theo lời anh nói là thế).......Nhiều cái để nhớ lắm các bạn ạ..
Cảm ơn về mùa hè xanh đầy ý nghĩa, cám ơn những con người bình dị, những đứa em ngây thơ, những tình cảm chân thành, những người anh trong đội đã cho tôi được thấy cuộc sống còn có nhiều điều để học, để quý. Đã giúp tôi hiểu hơn về cuộc sống này, hiểu hơn về tình người.....Điều mà có lẽ có nhiều người sẽ ko có cơ hội biết đến........

À, quên cảm ơn mùa hè xanh vì điều này nữa, đó là nhờ mùa hè xanh mà mình đã có người để yêu thương và được yêu thương ...( anh ấy cũng là chiến sĩ trong đội mùa hè xanh của mình luôn đó các bạn)